Hết duyên (Do người kia)

1. [C] Duyên do trời, làm vương [G] vấn một đời

Đợi [Am] ai, chờ [D] ai nhớ [G] thương

[C] Duyên cho mình, vài lần [G] quên đường về

Trách [Am] chi chim sa cá [D] lặn người [G] ơi.

 

2. [C] Ta lỡ hẹn, một lần [G] yêu không thành

[Am] do, người [D] kia hết [G] duyên

[C] Trên bầu trời là bao [G] la ước nguyện

Cớ [Am] sao em đi không [D] trở lại [G] đây.

T-ĐK:

[C] Mưa mang em đi [G] có chút vấn vương trong lòng

[Am] Có chút nhớ [D] thương cố [G] nhân

[C] Đưa tay níu lấy [G] bóng dáng thướt tha trong chiều

[Am] Vẫn mãi nhớ [D] nhau rất nhiều người [G] ơi.

 

ĐK:

Một lần duyên đã [C] hết, xót xa trong cõi [G] lòng

Nhắn gió mang tới [Am] nơi có ấm [D] áp của ngày bên [G] nhau

Tình như mây bay [C] mất khắp nhân gian cõi [G] đời

Trót yêu nhưng có [Am] ngờ, ta say [D] trong mắt người ta [G] thương.

* [C] Yêu là khi rời xa [G] vẫn còn nhớ về nhau

[Am] Cho dù duyên đã [D] hết từ [G] lâu

[C] Yêu là khi mà ta [G] không cùng con đường đi

[Am] Nhưng cầu mong [D] ai kia bình [G] yên

* [C] Hết duyên thì [G] chúc nhau

[Am] Kiếp [D] sau tương [G] phùng

[C] Hết duyên đành [G] mất nhau

[Am] Cớ [D] chi nhoà [G] mi.