Hoa tàn

1. Chiều hôm đã xuống [Am] dần

Em ngồi một mình nhớ chuyện xưa

Ngày xuân còn đâu [Dm] nữa

Khúc nhạc buồn ai gieo bên [Am] tai

Làm [Dm] em man mác cõi [E7] lòng.

Ngày vu quy đâu [G] còn nơi [Am] đây

Hoa nở rồi tàn thân [G] phận cũng như bèo [Am] trôi

Ái ân chỉ còn giấc mộng triền [Em] miên

Không còn mơ là nàng [E7] tiên.

 

2. Chiều nay trên lối [Am] về

Thơ thẩn một mình em đắng cay

Rượu thấm quên hết [Dm] thề

Khi cuộc tình như cơn men [Am] say

Làn [Dm] hương trôi mất tháng [E7] ngày.

Còn chi mối duyên [G] tình đam [Am]

Chia rẽ vì đâu ai [G] còn nhớ chăng tình [Am] xưa

Khi đang xuân thì ôi đẹp làm [Em] sao

Sắc hương chưa tàn úa [Am] màu.

 

ĐK:

[C] Em kiếp hồng [F] nhan chờ gió xuân

[Dm] Cho cõi [E7] lòng sưởi [Am] ấm

Canh khuya thấm [C] lạnh

Khi người [Am] yêu chẳng còn

Đơn côi mình [C] em nhớ [Am] lại

Những gì đã xa rời [E7] xa.

 

3. Tình yêu lúc ban [Am] đầu

Ai người tự hào hoa vẫn tươi

Đời hoa là sớm [Dm] nở cho người người hương thơm say [Am] say

Để [E7] tối lại [Am] tàn.