Hoa vàng mấy độ

1. Em đến bên [Am] đời hoa vàng một đóa

Một thoáng hương [Dm] bay bên trời phố [G] hạ

Nào có [E7] ai hay ta gặp tình [Am] cờ

Nhưng là cơn [G] gió em còn cứ [F] mãi bay [E7] đi.

Em đến bên [Am] đời hoa vàng rực rỡ

Nào dễ chóng [Dm] phai trong lòng nỗi [F] nhớ

Ngày tháng trôi [E7] qua cơn đau mịt [Am] mù.

 

ĐK:

Xin cho bốn [D] mùa đất trời lặng [A] gió

Đường trần em [Bm] đi hoa vàng mấy [A] độ

Những đường cỏ lá từng giọt sương [D] thu

Yêu em thật [A] thà.

 

1. Em đến nơi [Am] này bao điều chưa nói

Lặng lẽ chia [Dm] xa sao lòng quá [G] vội

Một cõi bao [E7] la ta về ngậm [Am] ngùi

Em cười đâu [G] đó trong lòng phố [F] xá đông [E7] vui.

Em đến nơi [Am] này vui buồn đi nhé

Đời sẽ trôi [Dm] xuôi qua ghềnh qua [F] suối

Một vết thương [E7] thôi riêng cho một [Am] người.