Hoài mong

1. Chiều buông đêm [Em] xuống rét [Am] buốt nơi [Em] nơi

Tưởng [Am] nhớ dâng đầy [D] vơi mưa [G] gió tơi [C] bời

Thấy [D] tiếc cho tình [B7] ai giờ [C] không còn [Am] nữa

Dĩ vãng như cành [B7] úa ngã bên sông chiều cuối [Em] đông.

 

2. Chiều buồn đêm [Em] xuống nắng [Am] có tương [Em]

[Am] tiếc thương chiều [D] xưa hoa [G] bướm nhởn [C] nhơ

[D] nhớ thương nụ [B7] hoa giờ [C] đã tàn [Am] úa

Cánh [D] bướm xưa giờ [B7] cũng tả tơi theo ngọn gió [Em] đông.

 

ĐK:

Như [Am] chiếc bóng đơn [D] côi bơ vơ

Ta [G] vẫn bước bên [C] đời hững hờ

Nắng [D] sớm với mưa [B7] chiều lạnh lùng

Thương [C] tiếc cũng đã [B7] là ngàn [Em] trùng.

Anh [Am] có nhớ bên [D] nhau ngày nào

Ta [G] đã hứa muôn [C] lời ngọt ngào

Xuân [D] đến với thu [B7] đông mặn nồng

[C] giờ đây chỉ [B7] còn hoài [Em] mong.

 

3. Chiều buông đêm [Em] xuống ai [Am] nhớ thương [Em] ai

Như [Am] bóng chim lẻ [D] loi mỏi [G] cánh bên [C] trời

Thấy [D] nhớ nhung đầy [B7] vơi người [C] xưa giờ [Am] đã

Ấm [D] áp bên tình [B7] mới tiếc chi chuyện đã [Em] qua.