Hoài xa

1. [Dm] Trời buồn mây níu mưa, giá băng [C] qua, dường như mới [Am] vừa

[Dm] Lạnh lùng cơn gió phai, bước chân [C] ai lặng quay đi [F] mãi

Vừa [Dm] có vết cắt xé tan lòng ta, cứa nát trái tim thật [F] thà niềm đau vỡ [Am] òa

[C] Thế là, [Am] người đã rời [Dm] xa.

 

2. [Dm] Mình còn chi níu nhau cánh hoa [C] tình tả tơi rũ [Am] nhàu

[Dm] Lời hẹn yêu rất lâu, đến lúc [C] này, tạ từ phai [F] dấu

Càng [Dm] cố nhớ sẽ đớn đau nhiều hơn, với nỗi xót xa càng [F] lớn trào dâng tủi [Am] hờn

[Dm] Chán ngán thế thái nhân tình kia, cũng chỉ để mang tình [F] nghĩa đến nơi chia [Am] lìa

[C] Xóa nhòa, [Am] mộng đó hoài [Dm] xa.

 

ĐK:

Đã bao [Dm] nhiêu tháng ngày em hỡi

Bước chung [F] từng ước vọng cuộc [G] đời

Mà giờ [C] đây, lòng người [Am] vẫn trôi xa cuối [Dm] trời.

Biết sao [Dm] cho phai màu nhung nhớ?

Tấm thân [F] ta chôn vào bơ [G]

Tình là [Am] chi? Cõi nhân [C] thế ai không biệt [Dm] ly?

Tình là [C] chi? Hỡi nhân [Am] thế, ai mang tình [Dm] đi?

* Hoài [G] xa

Còn tiếc [Am] thương cho tình đã [Dm]

Còn tiếc [C] thương cho người đã [G] phụ

Hoài [Am] xa [C] đời chỉ còn [Dm] ta.

Hoài [C] xa [Am] đời chỉ còn [Dm] ta.