Hoang hoải

Con đường trần xiêu [Am] vẹo, ngã nghiêng bước chân [E7] say

Nghe tiếng sỏi chênh [Dm] chao dưới giày đang rên [Am] xiết

Trời đêm lạnh buốt [F] giá mưa tuôn lời ly [Dm] biệt

Lòng miên man da [Em] diết ôm một nỗi u [E7] hoài.

Từng lọn buồn cỏ [Am] úa sắc lá cũng phôi [E7] phai

Cọng dĩ vãng thu [Dm] mình vắn [E7] dài co quắp [Am] lại

Hồi ức xưa xa [F] lỡ đắp xây thành ngang [Dm] trái

Sầu men cay hoang [E7] hoải xót xa đắng

câu [Am] thề.

Chuyện ngày xưa xa [Am] rồi cứ lại đến trong [Dm]

Tình tan vỡ theo [E7] về mơ màng vương giấc [Am] điệp

Còn đâu nữa sao ta mãi hoài niệm thiêm [Dm] thiếp

Lòng ôm vết thương [E7] sầu, oan nghiệt đã cỗi [Am] cằn.

Trên lối cùn cay [Am] đắng ta sống kiếp thiêu [E7] thân

Si mê khát khao [Dm] mãi một [E7] lần mơ hóa [Am] bướm

Hồi phiêu diêu lơi [F] lả bên hương hoa sắc [Dm] đượm

Bỏ muôn nghìn chơi [E7] vơi đã sớm lụy giữa [Am] dòng.