Hồn quê trong khúc dân ca

Câu dân ca quê [Em] nhà sao đậm đà nghe mát rượi lòng [G] ta

 

Câu dân ca quê [D] nhà sao hiền hoà [Bm] như những hạt phù [Em] sa

Từ khi tôi chào [D] đời đã nghe [Bm] rồi

câu hát mẹ [G] ru

Gió đưa gió [Bm] đẩy về rẫy ăn [D] còng về [Bm] đồng ăn [Em] cua.

Ai đi xa quê [Em] nhà mà trong lòng không nhớ điệu dân [G] ca

Khi đi xa quê [D] nhà luôn nhớ [Bm] về ruộng đồng bao [Em] la

Từng cung thương rồi [D] sầu, lỡ duyên [Bm] đầu Dạ Cổ Hoài [G] Lang

Tình anh bán [Bm] chiếu dưới trăng mơ [D] màng

câu [Bm] hò xự [Em] xang.

Người [Em] ta đã có đôi [C] rồi

Chiếu chăn đâu [Em] ấm bằng người tình chung

Để [C] mình vác cặp chiếu [Em] bông

Chờ đợi chi [B] nữa uổng công đợi [Em] chờ.

Từng lời dân [C] ca luôn chứa [D] chan tình người bao [Em] la

Khúc dân [A] ca dù xa nhớ [Em] mình

Bài dân [C] ca [D] gửi trao ân [Em] tình.

Gió mơn [Em] man trên [D] đồng thắm giọt mồ [Em] hôi

Khúc dân ca [D] làm lòng vui phơi [Bm] phới

Bài dân [D] ca thương sao áo bà [G] ba.

Vượt ngàn dặm [C] xa nỗi nhớ [D] thương làn điệu ngân [Em] nga.

Hát dân [A] ca về chung mái [Em] nhà

Bài dân [C] ca [D] nắng xuân chan [Em] hoà

Tình quê [C] hương [D] mãi luôn đậm [Em] đà.