Hư khúc

1. Đưa [C] nhau vào bến đam mê

Ngàn [G7] năm quên lối trở [C] về

Ru [G7] em tròn giấc man khê

Ru hoài dòng đời lê [C] thê [C7]

Ru [F] em say đắm thú [C] Từ Quan

Ru [Fm] ta rong chơi chốn trần [C] gian [C7]

Chơi [F] vơi như chiếc lá [C] mùa Thu

Loay [G7] hoay như con [F] kiến [G7] bò quanh cành [C] khô.

Rồi những đêm thâu [Am] dài

Cánh dơi [F] buồn bay trong tăm [G7] tối

Ngồi nhớ bao nhiêu lần từ [F] li bấy nhiêu [C] ngậm ngùi

Trong cơn lốc [Em] đời cuồng quay bờ vực [G7] sâu

Trên con dốc dài, về đâu rồi người xưa.

 

2. Bên [C] nhau dừng bước đi hoang

Bàn [B7] chân quên dấu địa [C] đàng

Đưa [G7] nhau rời chốn oan khiên

Ta cùng dệt tình vô [C] biên [C7]

Ru [F] em vun xới gốc [C] Từ Tâm

Ru [Fm] ta trôi xa kiếp trầm [C] luân [C7]

Ô [F] hay, rơi chiếc lá [C] mùa Thu

A [G7] ha, như con [F] kiến [G7] bò quanh cành [C] khô.

Và những đêm khuya [Am] về

Tiếng chuông [F] chùa ngân vang sông [G7] núi

Cầm đóa hoa vô thường cài [F] lên ánh trăng [C] nhiệm mầu

Trong cơn lốc [Em] đời, ngồi bên bờ vực [G7] sâu

Từ mùa đông [Fm] qua.

Còn hoài [A] trong ta tình [Bb] yêu em bát [C] ngát.