Hư ngôn mùa đông

1. Đêm mùa [Am] đông. [C] Ngồi bên bếp [F] lửa [Dm]

Đốt [Am] bằng những trái thông [E7] khô [Am] của thơ [E7] tôi [G]

Viết những lời [Am] này gởi [Dm] qua thung lũng [F] gió.

Cảm [G] ơn. Cảm [E7] ơn mùa đông.

Cho tôi lửa [F] ấm của tình [E7] yêu.

Những chiếc bóng hoàng [Am] hôn.

 

ĐK:

[A] Em. Cho tôi về gặp [D] lại ngôi trường tuổi [Bb] nhỏ.

Và dòng [E] sông. Và đôi [F] mắt.

[Dm] Những chiếc lá [E7] bàng trên mái [F#m] ngói ngày [Dm] nào.

[Bb] Và bữa cơm [C] chiều với trách cá mẹ [Dm] kho còn [E7] mùi kỷ [Am] niệm.

 

2. [Am] Đêm. Vẫn đêm mùa [C] đông.

Gió {F#m] hú qua những [F] tầng đá [Am] núi.

Bếp [E7] lửa chỉ còn [Am] trong trí [Dm] tưởng.

Hư ngôn. Mùa [F] đông.

Ôi. Tiếng [Bb] sấm vang [E7] lên trong sọ đầu. Cô [Am] tịch.

Hiện bóng chiếc lồng đèn thời [F] nhỏ.

Đong [E7] đưa. Đong đưa.

Và tôi thấy được [Dm] những mảnh trời [E7] của Thánh [Am] ca.