Hương xưa

1. Sau giấc [D] mộng chợt [Em] thấy hồn lãng [A] đãng

Anh nằm [Bm] im nghe từng lá thu [Em] bay

Mười ngón tay chừng xa lạ vô cùng

Không ôm hết tháng ngày xanh thuở [A] ấy.

Sau giấc [D] mộng nằm [Em] nghe đời ưu [A]

Chăn chiếu [F#m] giường cũng [Bm] hờ hững vô [Em] tâm

Buồn vây quanh như đời kéo tội tình

Sống giấu [A] mặt mơ một ngày xuân [D] về.

 

ĐK1:

Sau giấc [D] mộng sao lòng anh trống vắng

Chợt thấy [Em] mình như giọt nước sầu [A] câm

Nằm gác [Bm] tay chẳng suy tính được [Em]

Mắt tạnh ráo hỏi ngực sao còn [A] ấm.

Sau giấc [D] mộng thấy mình xa lạ quá

Gọi tên [Em] mình cũng chẳng thấy mình [A] thưa

Lạnh hai [Bm] vai mang nỗi nhớ ngày [Em] dài

Em yêu dấu sao chưa về bên [A] anh.

 

ĐK2:

Sau giấc [D] mộng nỗi buồn anh bâng quơ

Hỏi đời [Em] mình sao cứ mãi chia [A] xa

Nhắm đôi [Bm] mắt mong níu mộng trở [Em] về

Nhưng chỉ gặp gió bay vàng sắc [A] lá.

Sau giấc [D] mộng thân xác anh rời rã

Muốn thở [Em] dài nhưng cứ sợ đâm [A] quen

Nằm im [Bm] hơi nghe lá than thở [Em] cành

Anh thầm [A] hỏi sao đi mà không [D] hẹn.

 

2. Sau giấc [D] mộng anh [Em] biết mình vừa [A] mất

Em hồn [Bm] nhiên với dáng mỏng môi [Em] son

Cười bên anh tay mưới ngón ân tình

Anh thầm viết tên em trong gió [A] bay.

Sau giấc [D] mộng anh [Em] thấy đời buồn [A] tênh

Nằm khiêm [F#m] nhường âm [Bm] thầm lắng nghe [Em] mưa

Em dấu yêu ở xa vô cùng [A] tận

Có nghe lòng thoảng lại hương [D] xưa.