Kẻ đơn phương yêu người lụy tình

1. [F] Em thật ngay ngô [Em7] như một nhành cây khô

[Dm7] Nương tựa vào cổ [G7] thụ, lại [C] yêu nhầm người tiều phu

Người [F] dành vài

câu ngợi khen, em [Em7] ngỡ đâu lời ước [Am] hẹn

Còn [Dm7] anh tặng em đóa [Em7] hồng em lắc [Am] đầu nói không.

 

2. [F] Ông trời buồn trời khóc, còn [Em7] em đau lòng trách móc

[Dm7] Thế là hạt mưa [G7] rơi, còn người [C] ta chẳng hề nghĩ tới

[F] quá nhiều lời chưa nói, giấu [Em7] trong căn bệnh không [Am] khỏi

Anh [Dm7] cứ nuốt ngược vào trong, cứ thương là [Em7] hoài đợi mong.

 

ĐK:

Người đơn [F] phương yêu kẻ vô tình người lụy tình [Em7] khóc thương kẻ bạc tình

Hai trái tim [Dm7] khờ tự [G7] làm tổn thương chính [C] mình

Bàn tay đưa [F] sẵn em cứ chối từ đôi tay muốn [Em7] buông em lại níu giữ

Hai nửa cuộc [Dm7] tình rơi [Em7] vào vòng xoáy ba [Am] người.

Người ta đem [F] vứt em cứ nhặt lại em nhặt được [Em7] mỗi hai chữ thương hại

Đóa hoa vốn [Dm7] được nâng niu bỗng [G7] nhiên thành cây cỏ [C] dại

Tất cả là [F] do ông trời trêu [G] thôi những

câu hỏi [Em7] không có

câu trả [Am] lời

Để kẻ đơn [Dm7] phương cứ mãi tương [Em7] tư một người lụy [Am] tình.