Kẻ lạ người quen

1. [Bbmaj7] Tôi muốn yêu một người bằng sự dài [Am7] lâu đến hết cuộc đời

[Gm7] Nhưng chẳng may số [C7] phận cho tôi gặp [Fmaj7] phải một người giả dối

[Bbmaj7] Tôi cũng đã hết lòng yêu tưởng ngày [Am7] sau họ sẽ thay đổi

Nhưng cuối [Gm7] cùng họ [Am7] cũng bước xa rời [Dm7] tôi.

 

2. [Bbmaj7] Em hứa đến khi nào mây trời ngừng [Am7] bay sẽ thôi yêu anh

[Gm7] Nhưng tất cả chỉ [C7] là một lời nói [Fmaj7] dối đổi lấy chân thành

[Bbmaj7] Em để lại nhành [C] hoa trong [Am7] thư là một món [Dm7] quà

[Gm7] Món quà bằng nỗi [Am7] đau chẳng thể rời [Dm7] xa.

 

ĐK:

Tình yêu vốn [Bbmaj7] dĩ đã hợp tan cũng là lẽ [Am7] thường của thời gian

Nào phải

câu [Gm7] nói để hai chúng [C7] ta

kết thúc những đau [Fmaj7] lòng

Bao nhiêu lần [Bbmaj7] anh tha thứ hy vọng mong em hiểu [Am7] ra và biết trân [Dm7] trọng

Chuyện tình [Gm7] yêu đâu phải là trò [Am7] chơi mà nhường người [Dm7] mới.

Một người cứ [Bbmaj7] mãi đứng ngẩn ngơ chờ đợi gì [Am7] nữa với những mộng mơ

Không còn tương [Gm7] lai chẳng còn bên [C7] nhau sao cứ thương [Fmaj7] hoài

Em đi tìm [Bbmaj7] mãi những thứ xa vời trong khi hạnh [Am7] phúc đã ở đây [Dm7] rồi

Một người thương [Gm7] em, em lại xem [Am7] như kẻ lạ người [Dm7] quen.

 

2. [Bbmaj7] Em hứa đến khi nào mây trời ngừng [Am7] bay sẽ thôi yêu anh

[Gm7] Nhưng tất cả chỉ [C7] là một lời nói [Fmaj7] dối đổi lấy chân thành

[Bbmaj7] Em để lại nhành [C] hoa trong [Am7] thư là một món [Dm7] quà

[Gm7] Món quà bằng nỗi [Am7] đau chẳng thể rời [Dm7] xa.

 

ĐK:

Tình yêu vốn [Bbmaj7] dĩ đã hợp tan cũng là lẽ [Am7] thường của thời gian

Nào phải

câu [Gm7] nói để hai chúng [C7] ta

kết thúc những đau [Fmaj7] lòng

Bao nhiêu lần [Bbmaj7] anh tha thứ hy vọng mong em hiểu [Am7] ra và biết trân [Dm7] trọng

Chuyện tình [Gm7] yêu đâu phải là trò [Am7] chơi mà nhường người [Dm7] mới.

Một người cứ [Bbmaj7] mãi đứng ngẩn ngơ chờ đợi gì [Am7] nữa với những mộng mơ

Không còn tương [Gm7] lai chẳng còn bên [C7] nhau sao cứ thương [Fmaj7] hoài

Em đi tìm [Bbmaj7] mãi những thứ xa vời trong khi hạnh [Am7] phúc đã ở đây [Dm7] rồi

Một người thương [Gm7] em, em lại xem [Am7] như kẻ lạ người [Dm7] quen.

 

ĐK:

Tình yêu vốn [Bbmaj7] dĩ đã hợp tan cũng là lẽ [Am7] thường của thời gian

Nào phải

câu [Gm7] nói để hai chúng [C7] ta

kết thúc những đau [Fmaj7] lòng

Bao nhiêu lần [Bbmaj7] anh tha thứ hy vọng mong em hiểu [Am7] ra và biết trân [Dm7] trọng

Chuyện tình [Gm7] yêu đâu phải là trò [Am7] chơi mà nhường người [Dm7] mới.

Một người cứ [Bbmaj7] mãi đứng ngẩn ngơ chờ đợi gì [Am7] nữa với những mộng mơ

Không còn tương [Gm7] lai chẳng còn bên [C7] nhau sao cứ thương [Fmaj7] hoài

Em đi tìm [Bbmaj7] mãi những thứ xa vời trong khi hạnh [Am7] phúc đã ở đây [Dm7] rồi

Một người thương [Gm7] em, em lại xem [Am7] như kẻ lạ người [Dm7] quen

Một người thương [Gm7] em, em lại xem [Am7] như kẻ lạ người [Dm7] quen.