Khi lá vàng rơi

1. Có những đêm [Am] nào mình nhớ tên nhau

Có phút giây [Dm] nào đời vắng xôn [Am] xao

Khoé mắt mùa [G] thu vương bao lá [Dm] sầu

Có chút hồn [E7] nhiên giờ biết tìm đâu.

 

2. Có lúc âm [Am] thầm đường phố không tên

Nhớ phút giây [Dm] đầu cùng bước bên [Am] em

Chiếc lá vàng [G] rơi rơi trên tóc [Dm] mềm

Ngỡ mãi còn [E7] nhau ngày tháng bình [Am] yên.

 

ĐK:

Những phút gần [C] nhau đâu biết sẽ biệt [G] ly

Trái đắng tình [E7] yêu lăn dưới bước người [Am] đi

Phút cuối cầm [C] tay ta nói tiếng từ [G] ly

Có những giọt [E7] sương rơi thấm ướt bờ [Am] mi.

Môi [G] ngon chưa vương buồn một [C] lần

Em [E7] đi chia đôi giọt lệ [Am] thầm

Rồi [G] mai đời ta xa [C] lắm. [E7]

Có những mùa [C] thu xao xác lá vàng [G] bay

Ngỡ vẫn còn [E7] đây hơi ấm của bàn [Am] tay

Chiếc lá vàng [C] rơi trên phố vắng chiều [G] nay

Nói với tình [E7] nhân năm tháng đã đổi [Am] thay.

[G] đơn bên hiên đời lạnh [C] lùng

Ta [E7] đi đôi chân còn ngại [Am] ngùng

Từ [G] khi về nơi xa [C] ấy

Mùa [E7] thu còn buồn không [Am] em.