Khi trời trở gió

1. Gió lạnh từng [Em] canh, người đi nỡ sao cho [A] đành

Gió lạnh từng [Am] canh, đêm [D] về mình anh ngóng [G] trông

Người giờ sang [D] sông, con thơ tay bế tay [Bm] bồng

Không còn bên [D] nhau, anh đây chấp nhận thương [C] đau.

 

2. Hứa đợi chờ [Em] nhau, giờ đây bỏ anh một [A] mình

Để rồi người [Am] đi, anh [D] còn thương tiếc làm [G] chi

Chuyện tình hợp [D] tan, cho anh đắng cay bẽ [Bm] bàng

Người xây ước [D] mơ, để [B7] lại con khờ bơ [Em] vơ.

 

ĐK:

Khi trời trở [A] gió, anh đây biết phải làm [Em] sao

Con nằm ốm [Am] đau, anh đây không [D] tiền lo cho con [G] mình

Người cười kẻ [C] khinh [B7]

Bao ngày mong [A] nhớ, con thơ hỏi mẹ mẹ [Em] đâu

Thức từng canh [Am] thâu, nói em qua [D] cầu tham lam sang [B7] giàu để mình buồn [Em] đau.

 

2. Hứa đợi chờ [Em] nhau, giờ đây bỏ anh một [A] mình

Để rồi người [Am] đi, anh [D] còn thương tiếc làm [G] chi

Chuyện tình hợp [D] tan, cho anh đắng cay bẽ [Bm] bàng

Người xây ước [D] mơ, để [B7] lại con khờ bơ [Em] vơ.

 

ĐK:

Khi trời trở [A] gió, anh đây biết phải làm [Em] sao

Con nằm ốm [Am] đau, anh đây không [D] tiền lo cho con [G] mình

Người cười kẻ [C] khinh [B7]

Bao ngày mong [A] nhớ, con thơ hỏi mẹ mẹ [Em] đâu

Thức từng canh [Am] thâu, nói em qua [D] cầu tham lam sang [B7] giàu để mình buồn [Em] đau.

 

ĐK:

Khi trời trở [A] gió, anh đây biết phải làm [Em] sao

Con nằm ốm [Am] đau, anh đây không [D] tiền lo cho con [G] mình

Người cười kẻ [C] khinh [B7]

Bao ngày mong [A] nhớ, con thơ hỏi mẹ mẹ [Em] đâu

Thức từng canh [Am] thâu, nói em qua [D] cầu tham lam sang [B7] giàu để mình buồn [Em] đau.

Nói em qua [D] cầu tham lam sang [B7] giàu

Để mình buồn [Em] đau.