Khó lường

1. [Am] Vì thương anh em đợi anh [Em] cũng mệt rồi

[F] Đôi chân trần lê [G] thê cứ [Am] bước

Bước theo một khoảng [Am] trời mệt mỏi rã [Em] rời

Nên [F] thôi đến đây thôi được [Am] rồi.

 

2. Tiếc cho [Am] anh cũng tiếc cho [Em] em

Mình đã từng vì [F] nhau chỉ luồn kim vá [C] áo

Dẫu gian [Am] lao dẫu có bão [Em] to mưa phùn

Trời sập [F] xuống vẫn có [G] ta tay [Am] cùng.

 

ĐK:

Nhưng đến giờ thì [Am] sao vẫn nơi đó những chỉ mình [Em] em dại khờ

Đò sang bến [F] mới chẳng hay [G] cứ ngóng [C] chờ

Chờ hoài chẳng [Am] thấy bóng dáng anh quay về [Em] đây

Lòng buồn biết [F] mấy xác [G] thân hao [Am] gầy.

Cho đến ngày vỡ [Am] tan tim tan nát khi biết được [Em] đâu

Ở nơi xứ [F] người anh đóng [G] khăn che phủ [C] đầu

Thấy hay cho một [Am]

câu một túp lều tranh hai [Em] quả tim vàng

Lòng người khó [F] đoán ý thâm [G] sâu khó [Am] lường.