Khóc Nhung

1. Em đã [Em] đi từ biệt cõi trần gian

Hồn theo gió khuất sau đời bẽ [Am] bàng

Hoa trắng [Em] bay khóc người em viễn [B7] xứ

Để lại trần gian một nắm tro tàn.

 

2. Em hôm [Em] qua luôn rạng ngời hồn nhiên

Rồi cơn bão cuốn đi nhành hoa [Am] dại

Thế nhân [Em] ơi hãy để em rời [B7] bước

Biển cồn cào sóng vỗ nhớ thương [Em] người.

 

ĐK:

Em ra [Em] đi để lại đàn con [Am] thơ

Hồn lơ [D] lửng lạc lõng cõi hư [G]

Trẻ bơ [Am] vơ dưới mái nhà đang [C] trông

Nhìn ngơ ngác mẹ ơi sao chẳng [B7] về.

Em sinh [Em] ra giữa dòng đời trôi [Am] nổi

Giờ nằm [D] lại ở đất mẹ thân [G] thương

Chốn quê [Am] cha còn bao người đợi [C] mong

Kiếp nhân [B7] sinh ôi sao lắm phũ phàng.

Em đã [Em] sống cả đời vì nhân [Am] thế

Luôn giúp cho [D] người hạnh phúc an [G] vui

Sống cho [Am] đi không màng vì lợi [C] danh

Trả hết nợ [B7] đời ở chốn trần [Em] ai.