Khóc vì người dưng

1. Mưa chiều sầu [Em] rơi buồn [A] lên mái tranh quê [Em] nghèo

Như khóc ai thay [A] lòng đành quên

câu hứa ngày [Em] xưa

Rồi người bên [D] ai cùng nhau đắp xây duyên [G] tình

Để em một [A] mình nỗi lòng biết nói cùng [B7] ai.

 

2. Có còn thương nhau [Em] không mà [A] sao khiến cho nhau [Em] buồn

Đứt dây cang [A] thường đàn [D] ai buông tiếng thở [G] than

Mỗi lần anh [D] qua những nơi ta đã hẹn [G]

Lòng nghẹn ngào rưng [D] rưng anh [B7] đứt ruột quặng [Em] đau.

 

ĐK:

Khóc vì người [A] dưng người ta đâu có thương [Em] tôi

Biết phận bèo [A] trôi làm sao anh giữ chân [Em] người

Đã đằng không [D] thương còn gieo

câu hứa

câu [G] thề

Để ngày em [D] đi mình [B7] anh đớn đau trăm [Em] bề.

Sáo buồn bên [A] sông chờ ai cứ đứng trong [Em] mưa

Lẻ bày kêu [A] nhau lời đau như trách than [Em] tình

Trách người không [D] thương người gieo cung oán cung [G] hờn

Để lại cung [D] thương người [B7] trao đến ai một [Em] đời.