Không còn bình yên

1. Anh vẫn [C] muốn thật lòng chấp [G] nhận rằng em đã đúng

Cuộc tình [Am] mình dù [D] có bước thêm cũng [G] thế

Những oán [C] trách hờn giận, đứng [G] lại đằng sau vương vấn

[Am] trong lòng anh ngoảnh [Bm] lại cũng chỉ là [Em] em.

 

2. [C] Đưa em về lần nữa, [G] siết anh chặt lần nữa

Cho anh [Am] cảm nhận cái [D] ôm từ đằng sau [G] nữa

[C] Đông lại về lần nữa, rét trên [Bm] da buốt cả trong [E7] tim

[Am] lẽ thế nên cái nắm [D] tay không còn bình [G] yên.

 

ĐK:

Từng yêu [C] nhau đến thế, vì nhau đến thế, vất [Bm] vả bắt đầu từ hai [Em] kẻ xa lạ

Giờ đứng [Am] phía lối ra cuộc [D] tình như một người khán [G] giả

Thời gian [C] đâu giúp chúng ta lùi lại quá khứ, lùi [Bm] lại đến khi ôm [Em] nhau say ngủ

Hơi [Am] ấm em vẫn còn [D] luyến lưu trên bờ vai [G] anh.

 

3. Mình có [C] thể bằng lòng, nói [G] ra một

câu chấm dứt

Nhưng rồi [Am] sao đằng sau [D] đó là điều gì [G] nữa

Điều gì hơn [C] nỗi cô đơn, hơn [Bm] nỗi ân hận muộn [E7] màng

Để [Am] cả đêm dài nuốt [B7] anh trong cơn [Em] mơ về em.