Khúc chiều tà (Serenade)

Chiều rơi từ [Am]cõi, mơ [Dm] hồ tiếng đàn lắng.

Buồn [Am] vương cho [Dm] ai không tình [C] thương.

Chiều qua lặng [Am] lẽ, chỉ còn nghe từng chiếc lá [G] rơi.

Bơ vơ bên thềm [Am] xưa.

Đời sao [E] quá mong manh như [Am] tơ trời.

Linh hồn tan [F] giữa trăng sao, khi hoàng hôn chết đêm [C] nao.

Từ muôn [E] kiếp, lắng nghe

câu [Am] kinh buồn.

Như lời trăn [F] trối cho nhau, xa lìa thế [E7] giới sầu [Am] đau.

Còn đâu ngày [Am] tháng, thầm khi người [Dm] đến.

Lặng [Am] im cho [Dm] nhau đêm bình [C] yên.

Tình không là [F] giấc mơ đời, với ngàn [E] tiếng yêu [C] thương.

Cho ai thôi sầu [Am] vương.

Đời sao [F] quá mong manh như [Am] tơ trời.

Linh hồn tan [F] giữa trăng sao, khi hoàng hôn [C] chết đêm nao.

Từ muôn [E] kiếp, lắng nghe

câu [Am] kinh buồn.

Như lời trăn [F] trối cho nhau, xa lìa thế [E7] giới sầu [Am] đau.

[E] Người về đâu khi nắng đã [G] phai rồi, [E] chiều giăng kín núi [E7]đồi.

[A] Đến bên nhau cho đêm [F#m] dài hết giá băng.

Cõi lòng ru giấc mơ [E7] mòng, cho tình thôi hết chờ [A] mong.

Đêm không [F] còn giá [F#m] băng... Ờ Ơ Ơ Ờ, Ơ Ơ Ơ Ơ, Ợ Ờ Ơ Ờ....