Khúc hát hoan ca

Ta đi bên [Dm] đời ngày tháng lênh đênh

Cho ta những [C] nguồn nhiệt huyết không tên

Khi trong tim [Bb] mình lạnh giá môi [Am] hôn

Và người [Bb] tình hoài [C] trong xa [F] vắng.

Vui say bên [Dm] đời chẳng tiếc thương thân

Như cơn mưa [C] chiều đổ xuống trên sông

Chân hoang đi, [Bb] về lặng lẽ cô [Am] đơn

Rồi một [Bb] ngày đời [C] nghiêng bóng [Am] nắng.

Từ đó trên đường [Dm] đi

Đôi bàn [G] chân như lạc [C] lối

Nhìn [Am] gió thoáng qua hồn [G] đau

Lang thang [Em] cuối chân [Am] trời.

Từ [Am] đó bên nhà [G] ai

Chiều [F] lên thêm một làn [E7] khói

Lặng [Am] lẽ bóng thời [G] gian

Buông [E7] lơi mái tóc [Am] bồng.

Khi ta đâu [Dm] ngờ (khi ta đâu ngờ) từ chốn quê [F] xưa

Nơi ta một [C] thời ngọt tiếng yêu [Gm] thương

Vẫn có một [Bb] người thầm nhớ mong [A7] nhau

Mặc cho [Bb] đời nhiều [C] lời cay [Am] đắng.

Và từ [Am] đó chân trời xa [C] vắng

Muôn ngàn tia [F] nắng hòa [G] theo tiếng [C] hát

Vòng tay [Am] ấm trong chiều nghiêng [C] bóng

Nghe tình đầm [F] thấm đẹp [G] khúc [C] hát hoan [Am] ca.