Khúc tự tình phố núi

1. Xứ [Am] núi quê hương mình

Xóm [Em] làng ruộng nương nhấp [C] nhô

Những [Dm] mảnh vườn xanh thướt tha

Những con [F] sông tắm [Dm] mát tuổi thơ dấu [E7] yêu.

Phố [Am] núi quê hương mình

Những [G] ngọn sầu đông lá [C] bay

Những [Dm] đồi sim hoa tím mơ

Những đêm [F] trăng vảng bên [E7] sông lời [Dm] hát [E7] ru nao [Am] lòng.

 

ĐK:

[Am] Những dốc quen đường vắng

Chiều [E7] nào nghiêng bóng em [A] qua

[Dm] Gió hát ru bờ [G] tre

Ru [G] mái tóc em thoảng hương [C] đưa

[A7] Khóm chuối ơi! Hàng [Dm] cau ơi

Người tôi [E7] yêu chừ ở nơi [Am] đâu?

Người tôi [E7] thương chừ ở đâu?

Để [Dm] buồn dâng thung lũng [E7] sâu?

[Am] Nắng vẫn xuyên Hòn Kẽm

Dòng [E7] Thu dâu bắp xanh [A]

[Dm] Thấp thoáng con đò [G] trôi

Đưa [G7] khách dưới xuôi ngược lên [C] non

[A7] Những tiếng chim rừng ngân [Dm] nga

Dội vào dòng [Em] tranh loang loáng [F] nắng

Mùa [E7] ni hoa sim nở tím [Am] đồi

Sao [Dm] em vẫn [G] chưa nói lấy nửa [C] lời

[E7] Nửa lời yêu [Am] anh.

 

2. Xứ [Am] núi quê hương mình

Xóm G] giềng tình thân xiết [C] bao

Những đàn [Dm] cò bay thướt tha

Giếng nước [F] trong soi [G] dáng mẹ tôi tháng [E7] năm.

Phố [Am] núi tôi êm đềm

Những [G] mùa vàng vui lúa [C] ngô

Những người [Dm] em quen nắng mưa

Những con [F] sông vẫn êm [E7] xuôi chở [Dm] nắng [E7] trôi ven [Am] đồi.

 

ĐK:

[Am] Những dốc quen đường vắng

Chiều [E7] nào nghiêng bóng em [A] qua

[Dm] Gió hát ru bờ [G] tre

Ru [G] mái tóc em thoảng hương [C] đưa

[A7] Khóm chuối ơi! Hàng [Dm] cau ơi

Người tôi [E7] yêu chừ ở nơi [Am] đâu?

Người tôi [E7] thương chừ ở đâu?

Để [Dm] buồn dâng thung lũng [E7] sâu?

[Am] Nắng vẫn xuyên Hòn Kẽm

Dòng [E7] Thu dâu bắp xanh [A]

[Dm] Thấp thoáng con đò [G] trôi

Đưa [G7] khách dưới xuôi ngược lên [C] non

[A7] Những tiếng chim rừng ngân [Dm] nga

Dội vào dòng [Em] tranh loang loáng [F] nắng

Mùa [E7] ni hoa sim nở tím [Am] đồi

Sao [Dm] em vẫn [G] chưa nói lấy nửa [C] lời

[E7] Nửa lời yêu [Am] anh.