Kiếp lục bình

1. Người đời cười [D] chê trách em tham phú phụ [Am] bần

Vô nghĩa vô tình phụ anh mơ ước giàu [Em] sang

Mà người đời nào [G] hay trái ngang số phận em [F] mang

Thân gái thuyền [D] quyên lênh [Em] đênh như đám lục [Am] bình

 

2. Dòng đời đẩy [D] đưa cuốn trôi lục bình xa bến [Am] cạn

Bỏ bến xa bờ tha phương biết trôi về [Em] đâu

Rồi một ngày [G] kia con sóng to cuốn lục bình ra [F] khơi

Năm tháng dạt [D] trôi ai [Em] thương cho kiếp lục [Am] bình ?

(Năm tháng dạt [D] trôi [Em] về đâu? Hỡi lục bình [Am] ơi)

Hỡi ơi [Am] hò... [D] còn ai thương [Am] xót

Hỡi ơi [Am] hò... [D] cho kiếp lục [Am] bình

Người tình [D] ơi... hỡi người tình [Am] ơi

Nếu có thương tui thì [D] xin hãy hiểu cho [Am] tui

Dẫu đời thị [Dm] phi tui đây cũng chẳng bận [Am] lòng

Kiếp mình sinh [G] ra sao ta phải sống cho [Em] người

Chỉ cần anh [G] thôi anh có buồn tui [C] không.

Đời [Am] ơi... [D] hỡi ơi [Am] đời

Trời [D] cao... Hỡi ơi trời [C] cao

Sao nỡ đành [Em] lòng chia xa đôi trẻ còn [F] yêu

Sao nỡ an [Em] bày cho [G] tui là kiếp lục [Am] bình.