Kiêu Ngạo (Lời Việt)

Mây [C]vừa tan mưa lại sang, mang [F]nắng đi xa [G]vời

Người [Dm7]về đâu tình hằn sâu em [C]nỡ rời xa

Anh [Em7]sợ rằng ngày [G]tháng sau này không [Am7]thấy bóng em chốn [D7]đây

Lúc [Dm7]thức dậy mới thấu hiểu thì [G]người vội buông tay

 

Em [C]rời xa mang tình ta theo [Dm7]gió trôi nơi nào

[Dm7]tình yêu cần hợp tan, [C]người sao nỡ mang

Mong [Em7]đợi rồi tình [G]cũng phai mờ như [Am7]đang do ai sắp [D7]đặt

Dẫu [Dm7]cố tình cũng [G]chẳng thể [C]nhận ra mình đau

 

Sao người [Am7]đi mang theo yêu thương của một trời ký ức

Dẫu cho [Em7]ta mang bao phong ba đem theo con tim đánh cược

Bởi vì [F]em lòng kiêu ngạo [G]mang cả trời sao

Đổi [C]lấy ước muốn đã [Bm]trao…

 

Sao người [Am7]đi mang theo con tim trao cho nơi anh cất giữ

Để rồi [Em7]quay đi buông đôi tay trao nhau yêu thương lúc xưa

Sao để [Dm7]quên được từng [G]chút kỉ niệm về [C]em…!