Lá thư mực mồng tơi

Lá thư mực mồng [Am] tơi, đâu dám gửi cho [D] người

Chuyện tình xa [E7] xưa, tôi câm nín trong [Am] lòng

Quê tôi còn [D] nghèo, đời tôi gió [C] sương

Hỏi ai nhớ [E7] thương.

Biết em giàu [Am] sang, thương tôi cảnh cơ [D] hàng

Mỗi lần em [E7] sang, em ngắt non [Am] từng

Chữ viết đầu [D] đời, bằng mực mồng [C] tơi

Để tôi viết [E7] lên, tiếng nói yêu [Am] đầu.

Ngờ [Am] đâu trang giấy mực mồng [D] tơi

Tình [E7] tôi ấp ủ lâu [F] rồi

Người [G] đi mãi xa phương [C] trời

Để tôi một [D] mình buồn ngắm xa [F] xôi.

Mực mồng [D] tơi mãi nhớ nhau người [Am] ơi

Chiều xuống tiếng mưa buồn [G] rơi

Mái tranh quê nghèo, có tôi đứng [C] nhớ

Ôm lá thư mực mồng [E7] tơi.

Giờ [Am] đây bên kia rào nhà [D] em

Mồng [E7] tơi héo rụng tiêu [F] điều

Nhặt [G] lên thấy thương em [C] nhiều

Cất lên

câu [D] hò chiều vẫn cô [F] liêu.

[D] ơi! Đây lá thư mồng [Am] tơi còn thắm mãi

Như lòng [G] tôi nhớ thương một người tiếng yêu chưa [C] nói

Để tiếng [E7] buồn mực mồng [Am] tơi.