Lập đông

1. Tay em [Am] gầy chẳng còn hơi ấm nơi [G] này

Trời lập [Dm] đông hàng cây rũ lá đau [Am] lòng

Chẳng còn ríu [G] rít tiếng chim bên thềm [F] xưa

Chẳng còn đắm [Dm] đuối lúc bên nhau hẹn hò

Chẳng còn [G] mơ chẳng còn [C] ước

Đầy trời [E7] mưa ngập hồn gió

Và tình [G] trôi rất [E7] xa.

 

2. Môi em [Am] lạnh nhạt màu son phấn lâu [G] rồi

Một mình [Dm] thôi lạnh căm một lối đi [Am] về

Tình làm bão [G] tố cuốn xô ai về [F] đâu

Đời ngàn lối [Dm] rẽ biết tìm nhau phương nào

Tàn cuộc [G] vui buồn vội [C] tới

Gọi tình [E7] thơ vào lừa dối

Gọi rêu xanh phủ [Am] mờ.

 

ĐK:

Còn [Dm] đó run [A7] run mười ngón [Dm] tay

Lạc [Am] giữa không [F] gian mấy [E7] giọt gầy

[Dm] Chỉ có gió rít qua từng ô cửa

[C] Chỉ có tiếng nấc bên tàng thư [G] cổ

Và bóng [B7] tôi tháng ngày [E7] trôi.

Đừng [Dm] nhé ai [A7] ơi vội bước [Dm] đi

Tình [Am] dẫu phôi [F] phai khóc [E7] xuân thì

[Dm] Chỉ thấy héo hắt qua rèm mi hờ

[C] Chỉ có nước mắt chia tình đôi [B7] bờ

Và chiếc [E7] lá cuối cùng [Am] rơi.