Lẻ loi phận buồn

1. Người [Em] xưa nay đã xa thật rồi

Đường [Am] khuya riêng bóng một mình [Em] thôi

Thời gian vẫn cứ mãi dần [Am] trôi

Nhớ nhung cũng đành [C] thôi

Khi tình hai hướng [B7] đời.

 

2. Vì [Em] đâu dang dở duyên tình đầu

[Am] đâu chia cách vạn lần [Em] đau

Thì xin chớ oán trách nhau làm [Am] chi

Xót xa khi biệt [C] ly

Dẫu [Am] lệ [B7] tràn bờ [Em] mi.

 

ĐK:

Chơi vơi vạn nẻo [Em] sầu ai biết cuộc đời về [C] đâu

Khi yêu đương không [Em] thành, khóc phận mình bể [Am] dâu

Thương thì thương rất [C] nhiều, nhận lại được bao [D7] nhiêu

Hứa [Am] yêu nhau suốt [B7] đời sao nỡ phụ tình người [Em] ơi.

 

3. Từ [Em] đây xin cố quên một người

Hợp [Am] tan như bóng mây mà [Em] thôi

Gọi tên nhau nước mắt thêm mặn [Am] môi

Lỡ duyên không thành [C] đôi

Mang [Am] phận [B7] buồn lẻ [Em] loi.