1. Rồi [Am] mai kia đời sẽ [F] qua, thế gian chỉ [E7] là đêm tối.
Rồi [Dm] ai thương chút lệ [Am] khô, quên rơi trên nấm [Bm] mồ quạnh [E7] hiu.
Tạ [Dm] ơn ai đến bên [C] ta, làm [E7] nên bão tố phong [Am] ba,
kéo [Bm] vòng dây oan [E7] trái.
2. Rồi [Am] khi linh hồn vỡ [F] tan, có đâu thiên [E7] đàng mà mơ.
Vì [Dm] ta như gã Tỳ [Am] Kheo, bao năm vẫn chưa [Bm] rời bờ [E7] mê.
Đành [Dm] vui với lũ ma [C] trơi, tìm [E7] ai theo bóng trăng [Am] phai,
giữa [E7] đêm dài lẻ [Am] loi.
ĐK:
Thì [F] xin mưa gió thôi [G] rơi, cho [Dm] đời [G] thôi giá [C] lạnh.
Tình [Dm] xưa thôi cũng đành, như [E7] hạt sương mong manh.
Ngày [F] vui chỉ thoáng giây [G] thôi, sao [Dm] buồn [G] vây kín [C] đời.
Thì [Dm] xin lời cuối nói cho [E] nhau, đừng gieo thêm thương [E7] đau,
đừng xé nát tim [Am] nhau.
1. Rồi [Am] mai kia đời sẽ [F] qua, thế gian chỉ [E7] là đêm tối.
Rồi [Dm] ai thương chút lệ [Am] khô, quên rơi trên nấm [Bm] mồ quạnh [E7] hiu.
Tạ [Dm] ơn ai đến bên [C] ta, làm [E7] nên bão tố phong [Am] ba,
kéo [Bm] vòng dây oan [E7] trái.
2. Rồi [Am] khi linh hồn vỡ [F] tan, có đâu thiên [E7] đàng mà mơ.
Vì [Dm] ta như gã Tỳ [Am] Kheo, bao năm vẫn chưa [Bm] rời bờ [E7] mê.
Đành [Dm] vui với lũ ma [C] trơi, tìm [E7] ai theo bóng trăng [Am] phai,
giữa [E7] đêm dài lẻ [Am] loi.
ĐK:
Thì [F] xin mưa gió thôi [G] rơi, cho [Dm] đời [G] thôi giá [C] lạnh.
Tình [Dm] xưa thôi cũng đành, như [E7] hạt sương mong manh.
Ngày [F] vui chỉ thoáng giây [G] thôi, sao [Dm] buồn [G] vây kín [C] đời.
Thì [Dm] xin lời cuối nói cho [E] nhau, đừng gieo thêm thương [E7] đau,
đừng xé nát tim [Am] nhau.