Lời thề của loài hoa trắng

1. Em không còn yêu [Am] ai, nếu em không còn yêu anh

Em không còn [Dm] yêu ai, dẫu [E7] khi duyên mình mong [C] manh

[E7] Em không còn yêu ai, nếu [Am] khi vô tình tên [Dm] anh

Đã ghi ghi [E7] vào, ghi vào bia xanh!

 

2. Em xin làm trăng [Am] thanh, dẫn anh trên đường lênh đênh

Em xin làm chim [Dm] oanh, hót [E7] ru anh vào mông [C] mênh

[E7] Em xin làm cây xanh, đứng [Am] trên nấm mồ hoang [Dm] vu

Nhớ khi chúng [E7] mình đi vào thiên [Am] thu [Dm][Am]

 

ĐK: Tình [C] yêu! Ôi tình yêu đường [Am] đi qua khổ [C] đau

Đường đi đến vực [E7] sâu, bước chân đã liều

[C] yêu, khi đã yêu là [Am] đi qua khổ [E7] đau

[Dm] đi đến vực [E7] sâu có là bao [Am] nhiêu!

 

3. Em không còn yêu [Am] ai, nếu em không còn yêu anh

Em không là riêng [Dm] ai, nếu [E7] em không còn riêng [Am] anh

[E7] Em xin làm mây xanh, đón [Am] anh giữa trời hôn [Dm]

Bóng anh đi [E7] về đi về cơn [Am]