Lời xin lỗi muộn màng

1. Nơi phồn hoa phố [Dm] thị tôi nhớ về mái nhà xưa

Có hình bóng mẹ [Gm] tôi đang ngày [C] đêm ngóng con [Dm] về

Mẹ tôi đã [C] già tóc phai màu còn nặng [Am] vai

Liêu xiêu chiếc bóng trước hiên nhà chờ thằng [F] hai. [A7]

 

2. Đêm nằm ôm kỷ [Dm] niệm tuổi thơ ngày tháng hồn nhiên

Mẹ tần tảo mưu [Gm] sinh vì [C] con mẹ quên nhọc [Dm] nhằn

Dẫu khoai nuốt [C] vội canh cá mẹ nhường phần [Am] con

Nuôi con khôn [A7] lớn cánh chim trời phiêu bạt [Dm] trôi.

 

ĐK:

Mẹ [Dm] ơi con đã trở [Bb] về

Lòng nghẹn [Gm] ngào đứng [C] trước mái nhà [F] tranh

Mẹ [Gm] ơi con thật có [Dm] lỗi

Con trở [C] về mẹ mãi xa cuối [Dm] trời.

Mẹ [Dm] ơi con xin lỗi [Bb] mẹ

Nơi suối [Gm] vàng mẹ [C] ơi hiểu lòng [F] con

Đời [Gm] con ngược xuôi trăm ngàn [Dm] hướng

Con vô [C] tình quên [A7] rồi hướng mẹ [Dm] hiền.

 

3. Thiếu tình thương của [Dm] mẹ con trở thành kẻ mồ côi

Những ngày tháng ốm [Gm] đau nằm [C] mơ thèm bàn tay [Dm] mẹ

Tình thương của [C] mẹ sánh tựa biển trời [Am] cao

Con luôn ghi [A7] nhớ sống nên người mong mẹ [Dm] vui.