Màu Xanh Kỉ Niệm (Vùng trời xanh kỷ niệm)

Chuyện ngày xưa có hai đứa [Dm] mình

Anh với [F] em đi trong lòng [Dm] đời

Buồn vui có [F] đôi áo em xanh màu [Dm] trời

Một tình yêu thắm ngọt trên [F] môi đường quen lối nhớ sao [A] nguôi.

 

Rồi thời gian bước qua lối [Dm] này

Ta bỏ [F] đi trên vai lạnh [Dm] đầy

Hành trang trắng [F] tay trắng tay xuôi ngại [Dm] ngùng

Vì đời nên trả lại cho [F] em tình yêu đó một thuở êm [Dm] đềm.

 

Đêm từng đêm lửa tình [F] yêu đốt cháy trong tim

Tuổi vào yêu biết nẻo đâu [Dm] tìm

Vùng trời [F] xanh mang niềm thương nỗi nhớ

Lối yêu [Dm] thương mòn gót chân [F] qua.

 

Giờ còn xanh kỷ niệm thuở [Dm] nào

Những lối [F] quen chân nghe là [Dm] lạ

Còn ta với [F] ta áo xanh xưa nhạt [Dm] nhòa

Cuộc tình xưa cũng đã đi [F] qua còn chăng nữa mòn gót chân [Dm] tìm.