Mây trời không đủ mênh mông

1. Người [Em] ơi cớ sao em [G] buồn

Dường [B7] như mắt đang lệ [Em] tươm

Trăm năm chỉ là [Am] cơn mộng

[F#7] Mơ hồ như buổi [B7] mưa rơi

Hờn [Em] chi mắt nâu no [G] tròn

Sầu [B7dâng tim mây [Em] hoàng hôn

Trăm măm dẫu là [Am] cơn mộng

[F#7] Ơn đời xin [B7] được mang [Em] theo

 

ĐK: Còn [E] nhau bước qua luân [Abm] trầm

Đời [B] như thoáng mây [E] phù vân

Mai [D] sau cũng vào [B] chung cuộc

Vui buồn cho lại [Em] nhân gian

 

2. Và [Em] anh vẫn đi bên [G] người

Màng [B7] chi bão giông [Em] trùng khơi

Che em suốt đời [Am] hoang lạnh

[F#7] Qua vùng mưa bạc [N7] sương côi

Người [Em] ơi nói chi đau [G] lòng

Làm [B7] sao hứa đây [Em] người thương

Đem cho rãi người [Am] trên biển

[F#7] Mây trời không [B7] đủ mêng [Em] mông