Melbourne mùa thu không chỗ dựa

Melbourne mùa thu tôi trở [C] lại

Chân giẫm vô [Am] tình trên lối [Dm] xưa

Heo may gãy đọt ngang chồi [F] nhọn

Như lệ tan [G] vào trong vào giấc mơ.

Cũng có đôi [C] lần tôi trễ [Am] hẹn [G]

Chưa về kịp [F] lúc áo em [Dm] xanh

Thầm trách mùa thu sao bội [F] bạc

Vội vàng [G] chi quên mất dấu [C] chân.

Vỉa hè [C] quen bỗng dưng xa [Am] lạ

Lá chen [F] cành che khuất bóng [G] tôi

[F] Melbourne mùa thu vàng như [C] lụa

Trong đám [A7] đông đã thiếu một [Dm] người.

Đâu còn [G] nghe giọng cười khúc [C] khích

Để tim [Dm] tôi cuống quýt bàng [G] hoàng [C]

Bàn tay nào một lần luýnh [F] quýnh

Thì làm [G7] sao em biết tôi [C] buồn!

Ghế đá khắc [G] chung lời hẹn [Am]

Giọt mưa [Dm] đã dội ướt tên [G] người

Tôi ngồi [F] xuống không còn chỗ [C] dựa

Hụt chân [A7] làm rối sợi tơ [Dm] trời.

Em đi, [C] có bao giờ quay lại

Thấy tôi [Am] dù rất đỗi tình [Dm] cờ [G]

Để em [C] biết tôi còn cất [Am] giữ

Sợi tóc thu [G7] buồn trong dáng [C] thơ.