Mình đã thật mất nhau

Như ta [Am] đã không còn chung một [Em] lời

Khi những nghĩ [G] suy đã quá chơi [F] vơi

Thì dù [G] mình tay vẫn trong tay

Và dù [F] cho cùng chung mái [C] nhà [E7]

Thì có [Am] lẽ mình đã mất [Dm] nhau thật [F] rồi?

Phải không [E7] em?

Chỉ là [Am] giấc mơ chợt tan giữa [Em] trời

Khi em mất [G] anh chẳng phải do [F] ai

Ngày mặn [G] nồng nay đã trôi xa

Nào phải [F] anh chạy theo bóng [C] trăng [E7]

Rồi lặng [Am] lẽ buồn trong sớm [Dm] mai

Gió vô [E7] tình mang buốt giá vào con [Am] tim.

Làm sao có [Dm] thể quay [F] lại ngày đầu?

Làm sao có [Am] thể quên được em?

Thì thôi ta mất [F] nhau thật rồi

Đành bơ [E7] vơ, đường tình giờ hai [F] lối [Em]

Chẳng là lỗi riêng [Dm] ai

[E7] chăng là cả hai [F] ta đã [E7] từng

Chẳng thể nào hiểu được [Am] nhau.