Mộng phù du

1. Khi chưa biết [Am] yêu lòng thường vương vấn ưu tư

Thân em mến [E7] thương ngàn hoa phượng vĩ bên [Am] đường

[A] Say sưa ngắm [Dm] theo trên cành hoa bướm khoe [Am] màu

Sắc tươi đẹp trong nắng [E7] hồng đột nhiên lòng thấy lâng [Am] lâng

Nhưng khi biết [Am] yêu thường hay mộng ước vu vơ

Mơ bao lá [E7] thư màu xanh chan chứa ân [Am] tình

[A] Nghe

câu cưới [Dm] xin cúi mặt e ấp thẹn [Am] thùng

Mắt rưng lệ vui đón [E7] mừng ngàn

câu âu yếm chân [Am] thành

 

ĐK: Tình đến êm đềm [A] quá, nhẹ gieo hương thắm chan [Bm] hoà

[E7] Nhìn nhau tay cầm tay, lòng say sưa khúc ca ngất [A] ngây

Thầm nói

câu nguyện [A] ước, thề cùng nhau ngàn năm chung [D] sống

Trong phút giây yêu [E7] thương thầm mong, ngày hai đứa duyên cầm [A] sắt son [Dm][Am]

 

2. Nhưng khi đã [Am] yêu, lòng sao lại quá chơi vơi

Bao

câu luyến [E7] thương, giờ đây theo tháng năm [Am] rồi

[A] Nhưng không trách [Dm] ai duyên tình nay đã lỡ [Am] làng

Chỉ riêng lòng ta ngỡ [E7] ngàng, vì đâu mình phải chia [Am] ly

Bao nhiêu đắng [Am] cay, giờ đây nhẹ lắng trong tim

Thôi thôi cố [E7] quên, thời gian sẽ xoá phai [Am] nhoà

[A] Xem như giấc [Dm] mơ, ân tình nay đã xa [Am] rồi

Phút vui phù du đã [E7] tàn, còn đợi chi phút tương [Am] phùng