Một đời xin vâng

1. Từ một thuở [Em] nào hoa trăng chưa [B7] nở

Những đóm mắt [Em] sao trong đêm còn mù [B7] loà

Và ngàn thảo [Em] mộc nằm dài giấc ngủ [C] vùi

Chúa đã gọi [B7] con bằng tình yêu thiết [Em] tha.

 

ĐK:

[E] Con xin vâng đáp [C#m] lại, [E] tình yêu Chúa vô [Abm] biên

[F#m] Cho trăm năm bền [E] vững, [B7] tình Ngài vẫn trung [E] kiên.

 

2. Chúa đã gửi [B7] mây trên tóc chảy ngàn [Em] hàng

Ngài gọi sóng [G] biếc vào mắt biển mênh [B7] mang

Và đôi môi [Em] đó ướp thành hoa nhiệm [B7] lạ

Ngài đưa con [Am] đi vào [B7] kiếp sống thênh [Em] thang.

 

ĐK:

[E] Con xin vâng đáp [C#m] lại, [E] tình yêu Chúa vô [Abm] biên

[F#m] Cho trăm năm bền [E] vững, [B7] tình Ngài vẫn trung [E] kiên.

 

3. Thuở hoang sơ xa [Em] vời mặt trời chưa ra [B7] đời

Tình yêu Chúa cao [C] vời, trải rộng dài muôn [B7] nơi

Là hạt cát nhỏ [D] nhoi trong lòng đất mệt [B7] nhoài

Ngài gọi con theo [C] lối kiếp [B7] con người sướng [Em] vui.

 

ĐK:

[E] Con xin vâng đáp [C#m] lại, [E] tình yêu Chúa vô [Abm] biên

[F#m] Cho trăm năm bền [E] vững, [B7] tình Ngài vẫn trung [E] kiên.