Một mình giữa đất trời

​1. [G] Đêm, anh nghe thật êm những tiếng thở [D] dài mông lung

Em giờ chưa [Bm] ngủ, còn đó, tóc [A] bay bay trong gió

[G] Đôi mi rưng rưng điều chi, cớ sao lặng [D] nhìn xa xăm?

Khoé môi khép [Bm] hờ, lạnh buốt chút [A] sương khuya ve vuốt

[Em] Em một [Bm] mình giữa đất trời, đầy [A] vơi.

 

ĐK:

[D] Còn nhiều niềm riêng vẫn [A] mang mệt nhoài

[Bm] Phai nhạt niềm tin trước [F#m] nhiều đổi thay

Từng [G] tiếng cười giờ [F#m] thưa dần

[G] ước vọng cứ mãi [A] xa phương trời nào có thấy đâu

[D] Đặt một bàn tay phía [A] sau lưng nhẹ

[Bm] Dang rộng bờ vai em [F#m] cần chở che

Chẳng [G] nói gì vì anh hiểu lòng [D] em buồn

[A] Thôi thì lặng yên nghe tiếng đêm, rơi [D] muộn.

 

2. [G] Đêm trôi qua thật êm, lắng nghe nhịp [D] đập tim em

Bước chân khẽ [Bm] khàng, cùng anh xem [A] dòng người vòng quanh

[G] Anh đi, em theo kề bên, ngóng trông một [D] miền không tên

Dáng em bé [Bm] nhỏ, tội quá giữa [A] dòng đời bao la

[G] Ta một [Bm] mình giữa đất trời, đầy [A] vơi.

* Vì [Em] em cần, vì [F#m] anh cần, dù [Bm] chỉ một lần

[G] Một lần trọn vẹn như giấc [A]

[Em] em hiểu, vì [F#m] anh hiểu, vì [Bm] ta đều hiểu

[G] Một điều cuộc đời mình đang [A] thiếu

 

ĐK:

[D] Còn nhiều niềm riêng vẫn [A] mang thật dài

[Bm] Ta sẽ là ai khi [F#m] đời nhạt phai

Từng [G] tiếng cười còn [F#m] mang lại niềm [G] vui nào

Bao ước [A] mơ có còn đẹp như lúc xưa?

[D] Đặt một bàn tay phía [A] sau lưng nhẹ

[Bm] Dang rộng bờ vai em [F#m] cần chở che

Chẳng [G] nói gì vì anh hiểu lòng [D] em buồn

[A] Thôi thì lặng yên nghe tiếng đêm rơi [D] muộn.

[G] Đêm, anh nghe thật êm những tiếng thở [D] dài mông lung