MỘT MÌNH VỚI MÙA HẠ

1. Mùa Hạ về [C] từng ngày theo nắng [C] lên.

Không ai nhắc [C7] qua dễ chừng cũng [F] quên !

Quên không ngó [Dm] quanh bên ngoài mái [C] hiên.

Nép dưới vòm lá [Dm] xanh.

Trái nặng cành rung [G7] rinh.

 

Hạ về thường [C] khi ngoài bờ bến [C] xa.

Những bãi cát [C] trắng vẫn từng bước [G7] qua.

Lớp lớp sóng [C7] vỗ khiến lòng thiết [F] tha.

Chân mây mắt trông [C] ra.

Phương [G7] cũ thêm nhạt [C] nhòa.

 

Thường hay [C] tìm một vùng bờ [Em] quen khi đến.

Nơi sóng [Em] không theo ngọn triều [Dm] dâng lên.

Nơi gió [Dm] lay hàng thông xanh không ngưng [Dm] tiếng.

Vẫn bao [G] lần cùng nhau chốn đây không [G7] quên.

 

2. Mùa Hạ lần [C] này mình ta với [C] ta.

Trăng kia nắng [C7] lên nhớ người đã [F] xa.

Nghĩ đến sóng [Dm] nước hết còn thiết [C] tha !

Nhớ quãng đời đã [Dm] qua.

Tháng [G7] ngày dần phôi [G7] pha !

 

Mùa Hạ lần [C] này lòng như muốn [C] quên.

Đêm quên trăng [C] soi sáng ngoài mái [G7] hiên.

Đã khiến nhớ [C7] lúc có người kế [F] bên.

Bao năm tháng không [C] tên.

Trong [G7] đáy sâu muộn [C] phiền.