Một thoáng miền Tây

1. Miền Tây-Miền [Dm] Tây, đây đồng xanh xanh ngát chân [F] mây

Đây cò [Gm] bay bay lả trắng [Dm] đồng

Yêu tình [C] quê chan chứa mặn [F] nồng

Trọn [Bb] đời nuôi ta khôn [Am] lớn

 

2. Miền Tây-Miền [Dm] Tây thương người dân chân đất tay [F] chai

Thương mẹ [Gm] cha mưa nắng dãi [Dm] dầu

Cho oằn [C] bông bông lúa chín [F] vàng

Dòng [Am] kênh trăng nước mơ [Dm] màng.

 

ĐK:

Yêu lắm Miền [Dm] Tây, xa rồi ai [Bb] nhớ

Nhớ rồi lại [Gm] thương!

Thương sao thương nghĩa thương [Dm] tình

Thương [C] như hạt lúa quê [F] mình

[Gm] Gừng cay muối [Dm] mặn ta đừng phụ [Am] nhau.

Yêu lắm người [Dm] ơi,

câu hò điệu [Bb]

Ngọt ngào ca [Gm] dao!

Xa đưa theo nước lớn [Dm] ròng

Xa [C] đưa tiếng mẹ ru [F] hời

[Dm] Theo con khôn [F] lớn, [Am] trọn đời không [Dm] phai.

 

3. Miền Tây-Miền [Dm] Tây, ai về đây cho thỏa mê [F] say

Hương phù [Gm] sa cây trái thêm [Dm] mùa

Yêu trẻ [C] thơ trong tiếng nô [F] đùa

Tình [Am] duyên , ta thỏa mong [Dm] chờ.