Một thời áo trắng

1. Ngày nào trong [C] nắng áo [A] trắng em vui đến [Dm] trường

Tưa [G] như cánh bướm đôi tà xoắn [C] xuýt lượn bay

Vòng [F] tay cấp sách nón lá che [Em] nghiên khiêm nhường

Tiếng [A] guốc lao xao trên [Dm] đường, khiến [G] lòng ai mãi [C] hoài mong.

Ngày [C] nào áo trắng trên [A] lối thân quen đến [Dm] trường

Chậm chân góc [G] phố mong [C] chờ hình bóng em sang

Bài thơ anh [F] viết thật khó trao tay cho [Em7] nàng

Để [A7] những bâng khuân mơ [Dm7] màng,

Hóa [G7] thành một nỗi niềm [C] riêng.

 

ĐK:

Một thời áo [F] trắng hồn [A] nhiên giữa tháng năm [Em7] vui bình [A7] yên

Vẫn nguyên trong [Dm7] tim nào [G7] quên không [C] hề phôi pha

Một [F] thời áo trắng dù [B7] xa vẫn luôn trong [Em7] tâm hồn ta

Dấu [Dm7] yêu của [G7] bao ngày qua mãi [C] không phai nhòa.

 

2. Một thời áo [C] trắng, mỗi [A] sáng tinh mơ đến [Dm7] trường

Hàng cây vươn [G] nhánh đôi nhành lóng [C] lánh giọt sương

Lòng sao thương [FM7] quá giờ [F] sớm đưa hương long [Em7] lanh

Ríu [A7] rít chim ca trên [Dm7] cành, nắng [G7] hồng ươm những mầm [C] xanh.

Một [C] thời áo [A] trắng nay đã như [Dm7] mây cuối trời

Lòng [G] sao vẫn nhớ thương [C] hoài ngày tháng xa xôi

Một thời áo [F] trắng nào [Em7] dễ đâu [A7] quên trong đời

Thưở [Dm] ước mơ dâng cao [G] vời, sáng [C] ngời cùng tuổi thần [G] tiên.

(Trở lại

ĐK)