Một thời đã xa 2 (Dù anh đã quên)

1. Anh [Dm] đã quên, một [G] chiều lá thu rơi [Am] đầy

Tay [Dm] nắm tay, nguyện [G] cầu mình bên nhau [C] mãi

[A] Và người [Dm] quên đi ân tình xưa

Những đêm [Am] mưa ta về chung lối

Ầm môi [Dm] hôn sao [F] nay, chỉ riêng mình [E7] em

 

2. Em [Dm] nhớ anh thật [G] nhiều, những khi đêm [Am] về

Không [Dm] có anh ôm [G] đàn ngồi nghe em [C] hát

[A] Và giờ [Dm] đây không ai cùng em

Ngắm sao [Am] rơi khi mùa thu tới

Hỡi anh [Dm] yêu, sao [F] anh quên hết tình [E7] em

 

ĐK: Dù người [Am] có chung đôi với ai

Chớ quay mặt [Dm] đi nêu ta gặp nhau

Dù người [G] có ai theo đón đưa

Chỉ riêng mình [C] em ngắm anh đùa [E7] vui

Và lòng [Am] có bao nhiêu xót xa

Thì em không [Dm] trách anh quên tình em

Vì em đã yêu tình yêu nồng [E7] cháy

Dù người [Am] có chung đôi với ai

Chớ quay mặt [Dm] đi nêu ta gặp nhau

Dù người [G] có ai theo đón đưa

Chỉ riêng mình [C] em ngắm anh đùa [E7] vui

Và lòng [Am] có bao nhiêu xót xa

Thì em không [Dm] trách anh quên tình em

[E7] Vì em vẫn thương nhớ anh [Am] nhiều