Một trời cô đơn

[Am] Một trời cô đơn, một cõi [Dm] xa vắng hoang

[G] Ngày man mác với đêm chập [E7] chùng

Một [Am] đời người lưu vong, một trái tim [Dm] tối đen

[G] Chịu mưa gió trong đêm lạnh [E7] lùng

Cô đơn [Am] quá, nên khát khao nắng

Nắng xưa kia êm [Dm] đềm, nay sao nắng xanh

[G] Vài tia nắng non chết trong chiều [Am] hôm.

[Am] Một ngày ra đi, một bước [Dm] đi tới đâu

[G] Ðường đi tới vắng tanh một [E7] mầu

Ngày dài lưu [Am] vong, một chuỗi đêm trắng [Dm] thâu

[G] Và năm tháng trôi qua buồn [E7] rầu.

Cô đơn [Am] quá, nên khát khao gió

Gió quê [Dm] hương ngọt ngào, nay khi tuyết rơi

[G] Ngồi nghe gió hoang hú lên đầy [Am] vơi.

Khóc trong đêm [Dm] thâu, người yêu hỡi

Chốn quê nhà [Am] sáng ngời

Nói lên một [Dm] lời, lời âu yếm cho mát tim [Am] tôi

Một trời cô [Dm] đơn, được mơn man

Nên sẽ lên [Am] màu sắc tuyệt vời

Ðời tuy vắng [G] xa cũng êm đềm [Am] trôi.