Một trời giông bão

[Dm] Từ khi mây giăng [Am] lối

Mặt [Bb] nước không [C] còn yên [F] bình

[Dm] Từ khi em ra [Am] đi

Làm anh [Bb] mãi ôm [C] ngày chia [Dm] ly.

T-ĐK:

[Gm] Chiều tàn phai lá [Dm] rơi bên hồ

[Bb] Cõi lòng hư hao [C] như sóng [F]

[Gm] Nhìn xa xăm nỗi [Dm] nhớ vô bờ

[C] Làm một đời cứ ngỡ như là giấc [A7] mơ.

 

ĐK:

Ngày hôm [Bb] ấy mây giăng một trời giông [C] bão

Đành băng [Am] giá con tim dại khờ thét [Dm] gào

Thì ra [Gm] bao lâu nay thứ tình cảm kia [Dm] là hư hão

[Gm] Không còn nợ nhau nữa biết sống như [A7] thế nào?

Đừng cứ [Bb] nghĩ suy tư giày vò tâm [C] trí

Vì người [Am] ấy sẽ chẳng bận tâm và có [Dm] nghĩ gì

[Gm] Khi người ta hết yêu thì [Dm] níu kéo chi

[C] Quay đầu lại để [A7] em rời [Dm] đi.

* [Bb] Yêu còn trong cơn [C] mộng

Bình [Am] yên quay lại được [Dm] không

[Gm] Giật mình thức giấc chỉ [Dm] có mỗi ta

[C] Trao yêu thương đi hết sao nhận xót [A7] xa.