Mùa Đông nơi xa

1. Một ngày buốt [G] giá, phố vắng không [C] người ngập đường tuyết [D7] rơi.

Nhịp

cầu nối [D7] bến ngang con sông [Am] dài chậm dòng nước [G] xuôi.

Đường về chốn [C] ấy, dưới bóng trăng [C] mờ, đèn vàng ánh [Am] soi.

Một đêm tuyết [D7] trắng ấm áp lòng [D7] người, lúc chưa xa [G] rời.

 

2. Từng ngày tiếp [G] nối tay trong tay [C] cùng dặm đường sánh [D7] vai.

Trời Đông Bắc [D7] ấy không như phương [Am] này tràn đầy nắng [G] vương.

Hỏi mình có [C] nhớ nắng ấm hôm [C] nào, biển bờ chốn [Am] đây ?

Rồi xa cách [D7] mãi, sóng nước vơi [D7] đầy, lòng nào có [G] hay.

 

Chorus :

Cho [G] nhớ qua trời gió [C] lộng một thời im [Am] bóng.

Cho [D7] nhắn qua từng cơn [G] mộng một niềm nhớ [G] mong.

Ngày [G] này bâng khuâng trông [G7] ra quanh [C] đây.

Màu hoa nắng [C] lay trên [D7] đường.

Mùa [D7] này nơi xa bên kia chân [D7] mây.

Năm tháng có [G] phai… niềm [G] thương ?

 

3. Một ngày nắng [G] ấm nhớ đến khung [C] trời mùa Đông chốn [D7] xa.

Ngày Đông tháng [D7] giá đến với phương [Am] này mình ta với [G] ta.

Ngoài trời nắng [C] ấm khác với Đông [C] về vùng trời lúc [Am] xưa.

Rời nhau chốn [D7] ấy, sóng nước vơi [D7] đầy nghìn ngày nắng [G] mưa.