Mưa phủ hoàng hôn

1. Xuyên đỉnh hoàng hôn tôi thấy [Am] tôi

Hoang vu mây [A7] nước giữa tâm [Dm] ngời

Địa cầu xin [G] hãy đừng quay [E7] vội

Tôi sợ tình xa sẽ tắt [Am] thôi.

Tôi hiểu vì sao em xót [Am] đau

Bao đêm day [A7] dứt mối duyên [Dm] sầu

Lối về chung [G] bước còn giông [E7] bão

Son sắt lòng tôi tựa núi [Am] cao.

 

ĐK:

Kỷ niệm xanh ngày nào bên [Am] nhau

Đã nuôi [Dm] nấng con tim thuở [Em] nào [A7]

Dòng thời [Dm] gian đoạn trường xa [G] nhau

Đã mờ xóa dĩ vãng nghiệt [C] đau.

Và này [E7] em còn buồn tôi [Am] sao

Những oán [Dm] trách vô tư, vọng [Em] ảo [A7]

Và này [Dm] em còn buồn cho [G] nhau

Tôi hiểu thấu ước muốn em [C] sâu.

Thề nguyện [Am] xưa kỷ vật em [Dm] trao

Sẽ là [G] cánh hoa tươi hồn [C] nhau [A7]

Dù thời [Dm] gian trả lời ra [G] sao

Nhớ hãy [E7] sống sâu sắc vì [Am] nhau.

 

2. Xuyên đỉnh hoàng hôn tôi thấy [Am] em

Hoang mang trong [A7] nắng gió bên [Dm] trời

Hoài vọng ta [G] có nhau thêm [E7] vội

Tôi sợ tình em sẽ khuất [Am] trôi.

Xuyên đỉnh hoàng hôn ta thấy [Am] ta

Đơn côi như [A7] chiếc bóng xa [Dm] người

Bỗng trời mây [G] xuống lòng chợt [E7] tối

Mưa nhớ người thương mờ bóng [Am] tôi.

Bỗng trời mây [E] xuống lòng chợt tối

Mưa phủ hoàng [E7] hôn mờ lứa [Am] đôi.