Mưa trên dĩ vãng

1. Rồi gió cũng theo mưa qua [G] đây

Mưa hắt [Em] hiu như cơn mộng [Bm] say

Chiều đã [Am] ngủ miên man trên [D] vai

Con xóm [Am] vắng cô đơn từng [D7] ngày.

Nhìn phố cũ trong mưa bay [G] bay

Lời yêu [G7] xưa về như đắm [C] say

Mưa vẫn rơi trên con đường [Am] dài

Để nhung [C] nhớ giăng kín hồn [G] ai.

 

2. Từ thuở ấy khi tôi quen [G] em

Tôi đã [Em] xây lên bao mộng [Bm]

Rồi những [Am] lúc trông em ngây [D] thơ

Tình yêu [Am] đến như không đợi [D7] chờ.

Mộng ước cũ nay như mây [G] trôi

Tình yêu [G7] xưa chìm trong đắng [C] cay

Tôi đã mơ cơn mơ thật [Am] dài

Làm sao [C] biết em [D7] khóc chiều [G] nay.

 

ĐK:

[Am] Tình đã chết theo tháng ngày mới

[Em] Mà dĩ vãng sao vẫn tìm tới

[D] Niềm thương yêu còn [Am] mãi [D7] xanh theo thời [G] gian

[Am] Còn tiếc nuối chi mối tình cũ

[Em] Một quá khứ xa vắng mù tối

[D] Người yêu ơi giờ [Am] đã xa [D7] em thật [G] rồi.

 

3. Chiều đã chết theo cơn mưa [G] bay

Đêm cũng [Em] buông xuôi theo tầm [Bm] tay

Làn gió [Am] vẫn xôn xao trên [D] cây

Con phố [Am] vắng mênh mang đường [D7] dài.

Tình mới lớn nên tôi ngây [G] thơ

Cầu mong [G7] em về trong giấc [C]

Sao vẫn nghe trong tôi đợi [Am] chờ

Còn tha [C] thiết đến [D7] mối tình [G] xưa.