Muộn màng 2

1. Đã hơn ngàn [Em] lần em thầm nhớ [Am] anh,

để quên một [D] lần ngày xưa anh [G] đến.

Cố quên thật [Em] nhiều nhưng càng nhớ [Am] thêm,

dối gian mặn [B7] nồng chẳng làm thôi [C] nhớ [B7] anh.

 

2. Với em [Em] một lần xin người chớ [Am] quên.

Đã yêu thật [D] mà, người đành xa [G] cách.

Dẫu em chỉ [Em] là, là người đến [Am] sau.

Nhớ anh [B7] để rồi thành vết thương [Em] sầu.

 

ĐK:

Vì sao anh [Em] đến khi em vội [Am] vã,

[D] đến khi em buồn [G] bã,

[C] đến cho em gục [Am] ngã

Trong vòng tay [F#m7b5] anh đầy êm [B7] ái.

Làm sao quên [Em] phút trao nhau thuở [Am] ấy,

[D] như men say nồng [G] cháy.

[C] Lúc yêu thương vụt [Am] bay,

em nào [B7] hay... tình này muộn [Em] màng.