Muộn màng 3

1. Thời gian trôi [Am9] mãi, sao mà anh không quay trở lại.

Mình em đêm [Dm6] vắng ôm vườn hoang cô đơn khờ [Dm] dại.

Anh ở [G] đâu mà đêm quá [C] dài,

bao phù [F] hoa tàn theo bóng [Bm7b5] ngày,

ôi tình này như men rượu [E7] cay.

 

2. Rồi tình yêu [Am9] mới, em tìm quên cô đơn ngây dại.

Vội chôn hình [Dm6] ai, em từng yêu thương trao hình [Dm] hài.

Mong tìm [G] quên tình vui chốn [C] này,

con đường [F] dài dường như ngắn [Bm7-5] lại.

Sao lòng [E7] em vẫn mong anh [Am] hoài

 

ĐK:

Có biết đâu tình [Am] cũ quay lưng trở về.

Xoá vết thương bầm [Dm7] tím như khi chưa [Dm] hề.

Ai nhớ ai rồi [G] quên tình xưa giờ [E7] đến.

Sao lúc em vội [Am9] ngã anh không quay về,

nói với em rằng [Dm7] vẫn không quên

câu [Dm] thề.

Em tiếc cho tình [G] xưa, ngày xưa giờ [E7] để... muộn [Am] màng.