Nắm đất đen

Nhạc chế: Vụ án chuyến bay giải cứu

 

1. Người [Am] thân tiền [E7] sẽ mua được [Am] hết,

nhầm [Em] rồi không dễ gì mua [Am] đâu

[C] người sống [A7] với nhau bằng [Dm] tiền,

[F] người sống với nhau tình [E7] cảm

Thời [Am] gian là [E7] thước đo cuộc [Am] sống,

đời [Em] người ai biết được tương [Am] lai

[C] người tay [A7] trắng nên cơ [Dm] đồ,

[F] người, đánh [Em] mất mọi công [Am] danh

 

ĐK: [F] Ôi số phận chúng [Am] ta,

Kiếp người rồi cũng [F] qua,

ai [G] chẳng như vậy [C]

Cuộc [Dm] vui mình đang [Em] kiếm,

cuộc [Dm] chơi mình đang [Am] tìm

Niềm [F] vui hạnh phúc là [Em] ở ta

[G] Không nên trách đời sao quá [Em] khổ

Mà trách mình chẳng chịu làm [Am] nên

Mà trách [Em] mình không cố vươn [Am] lên

 

2. Đời [Am] ai cũng [E] có một lần [Am] sống,

giàu [F] nghèo rồi cũng phải ra [Am] đi

Chẳng [C] còn phú [A7] quý hay cơ [Dm] hàn,

chỉ [F] còn nắm đất đen nằm [E7] đó

Vậy [Am] nên phải [E7] sống sao thật [Am] tốt,

để [Em] ngày nhắm mắt và xuôi [Am] tay

Chẳng [C] phải xót [A7] xa cho một [Dm] đời,

chẳng [F] phải tiếc [E7] kiếp người đã [Am] qua