Ngày mát xanh không phải do anh

1. Mùa hạ [C] xưa mà em yêu

Giờ đã [Am] phai màu xanh ngát

Ông trời [Dm] ơi xin bớt rạng ngời

[F] Bay cơn nóng trong [G] em

Em phải [C] trông về nơi đâu

Tìm một [Am] khoảng trời lộng gió

Nơi thiên [Dm] nhiên dịu mát ngập tràn

Cơn [F] nóng tan biến [G] đi.

 

ĐK2:

[C] Vì em [Am] yêu thiên nhiên mát lành

[Dm] Làn gió nhẹ nhàng từ thiên nhiên [G] xanh mát

Ngồi [F] giữa [G] đây

[E7] Một vườn hoa xanh [Am] tươi dịu êm

[Fm] Xua tan đi muộn phiền, như lá [G] bay xa

Dịu [F] mát sao, là [E7] một cảm giác trong [Am] em thầm mong

Mắt [Fm] em rạng ngời, em [G] vui nụ cười, [C] êm ái.

 

2. Này [C] gió khẽ hát thầm thì

Và lời giữa [Am] mây ngàn

Mùa [Dm] hạ này dành cho em

Còn màu [F] xanh dành riêng [G] em.

[C] Mãi vẫn mãi tuyệt vời

Là dịu mát [Am] êm đềm

Cùng [Dm] em vượt qua

Cho [F] bao muộn phiền tan [C] biến.

 

ĐK2:

[C] Vì em, [Am] sau những lúc yếu mềm

[Dm] Cần một màu xanh, [G] đầy tự do

[F] hát [G] lên

[E7] Một bài ca thanh [Am] xuân về em

[Fm] Mai sau này nhìn lại, vui xiết [G] bao

Đẹp [F] biết bao, là [E7] một bầu trời trong [Am] xanh chờ em

[Fm] Và ngày sau này [G] luôn rạng ngời [C] mát xanh.

[F] dám mơ

[E7] dám [Am] tin

[Dm] Chạm vào điều mình [G] muốn

Phi [C] thường là em!