Người bạn chinh nhân

1. Mỗi lần về [Am] phép anh hay ghé nhà [C] tôi

Từ chiến trường xa [Dm] xôi khi anh vào quân [Am] đội

Anh là kẻ mồ [F] côi từ khi còn thơ [Dm] ấu

Nên [G] nỗi buồn in [C] sâu vào nụ cười ánh [E7] mắt.

 

2. Đã là bạn [Am] hữu anh không giấu niềm [C] đau

Đời có gì vui [Dm] đâu khi không còn cội [Am] nguồn

Anh nguyện hiến đời [F] anh vì quê nhà chinh [Dm] chiến

[G] Xem mối tình thiêng [C] liêng là thương mến dân [Am] hiền.

 

ĐK:

Anh kể tôi [Am] nghe chuyện thời chinh [F] chiến

[G] Khi một chiếc xe [C] tang

Chở về chiếc áo [Dm] quan người mẹ hiền gục [Em] ngã

[Am] Anh kể tôi [Dm] nghe người vợ còn quá [F] trẻ

Cùng đám con [C] thơ chít vành khăn tang [Em] trắng

Cùng tiếng khóc kêu [C] than [Em]

Anh kể tôi [Am] nghe chuyện người con [F] gái

[G] Khi một chuyến xe [C] hoa

Đón người lính [Dm] ở xa về kịp ngày hôn [E7] lễ

[Am] Nhưng thật bi [Dm] thương ngày về là thảm [F] cảnh

Và chiếc xe [C] hoa thế bằng xe tang [E7] trắng đưa người xuống hoang [Am] mồ.

 

3. Có lần về [Am] phép anh hay nói cùng [C] tôi

Là sẵn sàng hy [Dm] sinh thay ai còn gia [Am] đình

Anh lại giã từ [F] tôi vào sa trường lửa [Dm] khói

Nhưng [G] chuyến này anh [C] đi là đi mãi không [Am] về.